The Soda Pop
» »
Tìm Kiếm » Tệp Tin (0)

↓↓Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi


Đăng: Trần Đức Thành 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt Xem: 127657
Chia Sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter

Sáng ngày thứ hai liền cảm mạo nóng rần lên, cũng không còn lãng mạn một chút nào. Sau một cơn bệnh, tình cảm manh nha cũng bị thuốc cảm chế phục, cô đột nhiên không thích bạn nam kia nữa. Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng nhớ không nổi cái bạn nam "Lần đầu tiên nắm tay" này hình dạng thế nào, thật sự cười lên có răng khểnh sao?
Thật châm chọc a, cái này dầu gì cũng coi là mối tình đầu của cô?
Cánh đồng hoang vu trước mắt này, có gì khác so với mười năm trước sao?
"Em có khỏe không?"
Cô mở mắt ra, nam nhân kia đang ân cần nhìn cô.
"Xin lỗi, là lá thư kỳ quái, không biết người nào nhét vào."
"Thư tình sao?"
Cô bĩu môi đáp lễ lấy lệ với câu nói đùa chẳng có gì đáng cười này.
Chợt có một đoàn học sinh trung học cười đùa đến gần, một tiểu tử lỗ mãng ra vẻ đại gia trong tiếng ồn ào đi lên trước đưa tới một phong thư màu trắng:"Mới vừa rồi có một đứa trẻ chỉ vào chị nói muốn em giúp đưa tới cho chị."
Cô kinh ngạc đón lấy một phong thư màu trắng, phản ứng đầu tiên là khủng hoảng nhìn xung quanh một vòng.
Người viết thư đang ở gần đây sao?
Vừa định hỏi người đưa tin một chút, bọn học sinh đã hi hi ha ha đi ra ngoài. Nam nhân lo lắng đoạt lấy phong thư, cẩn thận kiểm tra một chút.
"Rốt cuộc là làm sao vậy? Trong phong thư hình như không có thứ gì."
"Có, "Cô chỉ vào ngay mặt phong thư,"Lần này có địa chỉ người viết, trước kia không có."
"Trước kia?"
Cái địa chỉ đó cô rất quen thuộc, là một cái phố ăn vặt bên cạnh trường trung học cơ sở của cô.
Cô nói với anh ta,"Xin lỗi em phải đi xử lý chút chuyện, tối hôm nay không thể tiếp tục đi với anh. Anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi họp."
Nam nhân rút phong thư lại, rất kiên định nói,"Anh cảm thấy để em đi có thể đụng phải cái gì đó biến thái, quá nguy hiểm, anh và em cùng đi xem xem."
Không biết có phải do tác dụng của mấy phong thư kì lạ kia không, bờ biển nhỏ trông có vẻ quê mùa lạc hậu ngoài cửa xe taxi đột nhiên sống động hẳn lên, mạng lưới suy nghĩ trong đầu cô cũng dần dần nổi lên rất nhiều trí nhớ mơ hồ, hòa cùng ánh đèn đường bảy sắc cầu vồng trước mắt, sắc thái sặc sỡ.
Khi vào trung học cơ sở tiền tiêu vặt cũng dần dần nhiều lên, mặc dù mỗi ngày cô đều mang cơm, nhưng buổi trưa vẫn len lén cùng mấy đứa bạn thân chạy ra cửa trường đến phố ăn vặt hỗn loạn bị chủ nhiệm lớp căm thù đến tận xương tuỷ này, mua mấy xâu cá mực thơm ngào ngạt hoặc một chén cháo chua cay, vừa ăn còn ra vẻ ông cụ non cảm khái tiền của học sinh thật dễ kiếm, về sau nếu như thi đại học không đậu, các nàng cũng cùng nhau tới trường học cũ mở quán cơm nhỏ, học sinh chỉ lấy tám phần, thầy cô giáo thì không lấy tiền.
Nên cho dù hiện tại giày cao gót giẫm trên nước bẩn quán cơm tùy ý đổ đi mà người đi đường luôn muốn tránh né, cô cũng không thể che lỗ mũi chỉ trích một câu nào, bởi vì thật sự không có tư cách.
Từ biển số nhà trên phong thư, cô ở trên tay nắm cửa một tiệm mì may mắn* đóng cửa, tìm được phong thư thứ tư.
*Mì may mắn: Hay còn gọi là mì trường thọ, một loại mỳ rất dài của Trung quốc, họ cho rằng ăn sợi mỳ càng dài thì càng khỏe mạnh, sống lâu.
"Tôi chỉ rất là muốn biết, sau này rốt cuộc em có làm áp trại phu nhân của hắn hay không?"
Cô tức cười, ngay sau đó liền cười ra tiếng.
Năm đó, hai nhóm thiếu niên bất lương đánh nhau ở phố ăn vặt, bởi vì hai lão đại đều thích cô. Hai nhóm đánh đến náo loạn, cô ngồi trong quán cách đó không xa, cứ như việc không liên quan đến mình mà ăn Ma Lạt Thang, bà bán hàng thì mặt mày hớn hở.
Chuyện cũ như mây khói.
"Thật ra thì em thích đầu lĩnh Thanh Long bang hơn, đúng không? Bởi vì hắn lớn lên đẹp trai. Em từ nhỏ đã thích nam sinh bộ dạng xinh xắn . Sau khi tan học đã tính toán làm bộ vô tình gặp được, cùng nhau về nhà, em ngồi xe buýt, hắn cỡi xe đạp đuổi theo xe cười với em, trừ em ra toàn bộ mọi người trong xe đều nhìn hắn, hắn chỉ nhìn em. Sau đó lại bị thầy giáo biết, có người tố cáo nói em yêu sớm, em ngước đầu lên, đặc biệt kiêu ngạo mà nói, hắn yêu thích em chẳng lẽ là lỗi của em? Chúng tôi nói yêu nhau từ lúc nào? Chúng tôi nhìn thế nào cũng không phải cùng một loại người, ai tạo tin đồn nhảm vậy?
Em mới mười ba tuổi, cũng biết ‘ hai người không phải cùng một loại người ’, cũng biết hai người ‘ không có tương lai ’, cho nên cho dù em hưởng thụ niềm vui bị xe đạp truy đuổi, vẫn có thể kiêu ngạo mà nói, chuyện này không quan hệ đến em.
Nhưng mà bang chủ Thanh Long bang nói, em từng nói với hắn, hắn là nam sinh đầu tiên cùng đi riêng trên đường với em.
Em vẫn không nhớ ra được bé trai luôn cho là mình có đặc biệt ý nghĩa với em kia sao?"
Cô buồn bã để thư xuống, ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn bảng hiệu cũ kỹ bị hun khói đến xem không rõ chữ viết. Khi người ta mười ba tuổi, đều thích cảm giác bị truy đuổi, tình yêu đầu tiên, những chuyện đùa bỡn thiếu niên bất lương kia đều học theo phim thần tượng “Young and Dangerous “ , những cảm xúc kia như cánh hoa bị gió thổi ngập đầy lòng thiếu nữ hoài xuân.
Bang chủ Thanh Long bang sau đó học lên trường nghề, thật lâu trước đây trong lúc vô tình cô nghe nói hắn cũng làm đầu bếp, còn là đầu bếp chính của một nhà hàng hải sản. Thiếu niên cao gầy năm đó, có phải đã sớm thành tên béo đầu trọc rồi hay không?
Đáng tiếc cô nhớ không rõ tên của bang chủ.
Dầu gì cũng là tình yêu đầu a.
Cô bị chính ý niệm này làm kinh ngạc.
Nam nhân bên cạnh vẫn dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn cô một chốc than thở một chốc lại cười khúc khích, cô ý thức được điểm này, vội vàng để thư xuống.
"Đừng lo lắng, đoán chừng là một người bạn cũ đang trêu cợt em thôi. Anh. . . . . . anh cũng không cần đi với em, em đoán không có gì nguy hiểm, mà trời thì lạnh. . . . . ."
Hắn lại nắm phong thư lần nữa, liếc mắt nhìn tên người viết thư,"Lần này là một địa chỉ khác, em dẫn đường đi."
Nhà vệ sinh nam trường tiểu học.
Bọn họ từ trên cửa sổ lấy phong thư xuống, hai mặt nhìn nhau, khi cô xấu hổ luôn thích nhăn mũi mỉm cười.
Cái chỗ này đối với em mà nói thật đúng là đặc biệt, thiếu chút nữa đã quên. Cô cứ nhăn mũi như vậy mà nói.
Đã từng có nhiều cô gái không ưa tư thái kiêu ngạo độc lập của cô, đẩy cô vào nhà vệ sinh nam, cô cứng cổ sửng sờ không khóc, những nam sinh trong nhà vệ sinh đều bị loại cục diện đột phát này hù dọa, bận rộn kéo quần, lại có một bé trai vóc dáng thấp bé vốn không quen biết hét lớn một tiếng"Khi dễ người ta thì có gì bản lãnh”, mạnh mẽ đẩy những kẻ chắn đường ra lôi cổ tay của cô dẫn cô đi ra ngoài, vậy mà quay người lại đã không thấy tăm hơi bé trai đâu. Cô cố giả bộ trấn định từ từ đi trở về lớp học của mình, mặt sung huyết đỏ bừng, thần sắc giống như liệt sĩ thong dong đi chịu chết.
"Em lớn tiếng tuyên bố, ngay trước tất cả các cô gái khi dễ em, nói rằng nhất định phải tìm được bé trai kia, sau đó nhanh lớn lên, gả cho hắn."
"Em nói những cô gái xấu xa như bọn họ, cả đời này cũng sẽ không gặp được một kỵ sĩ nào."
Cô đọc một chút mà gần như muốn rơi lệ.
Một ngày nào đó khi công chúa hoàn toàn quên mất kỵ sĩ, thì so với không gặp được có gì khác nhau?
Chương 3Sau đó là cửa hàng tạp hóa bỏ hoang trong khu phố náo nhiệt bên ngoài.
Lần này cô suy nghĩ thật lâu, cũng không cách nào nhận ta đây là đâu.
Nam nhân đã nhấc tảng đá chặn phong thư ra, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đưa cho cô.
"Khả năng điều khiển tay chân của em không tốt. Không biết múa, cũng không rành khiêu vũ. Có lúc cảm thấy giờ học đối với em là một loại đau khổ. Bất quá tôi nhớ em cũng tự biết, cho nên chưa bao giờ giống như những bé gái khác gây sự chú ý trong tiết mục nhảy tập thể cùng múa hiện đại.
Tự mình biết mình là tốt, chính vì em am hiểu mình mới có thể phát huy tốt như vậy, càng khiến bản thân chói lọi hơn.
"Khuyết điểm cũng càng lúc càng ít.
"Ở trong chính ánh mắt nhút nhát của em.
"Bất quá chắc là em không nhớ, lúc nhỏ em cũng còn chưa để ý đến những ưu nhược điểm như sau khi lớn lên, nếu không có ai không ngừng yêu cầu em phân tích ưu điểm cùng nhược điểm của mình, thật ra em lại thành không có bất kỳ nhược điểm nào .
"Khi đó em khiêu vũ cũng đặc biệt đẹp mắt.
"Dĩ nhiên trên thế giới cũng có những người không có con mắt, cũng có những người con trai hèn yếu.
"Không phải tất cả bé trai đều đủ tư cách làm kỵ sĩ."
Giống như một dòng điện đánh trúng cô.
Cô hưng phấn không coi ai ra gì lôi kéo tay áo nam nhân, giương nanh múa vuốt chỉ cho hắn:"Nơi này vốn là hộp đêm sớm nhất thành phố này a, vào thập niên tám mươi, hàng đêm đều sôi động, đặc biệt náo nhiệt ! Khi đó còn không bát nháo như hộp đêm hiện tại, ngay cả em lúc năm sáu tuổi cũng cùng ba mẹ và bạn bè của bọn họ tới đây. Lần đầu tiên uống cà phê, cũng là ở chỗ này !"
Anh ta ôn nhu cười:"Phải không, dẫn em tới hộp đêm? Thế nào, em cũng sẽ khiêu vũ sao?"
Cô giống như bị nhổ mất nguồn điện , không nhảy về phía trước nữa, há hốc mồm, cau lỗ mũi, cười nhe hàm răng trắng.
"Ha, cũng. . . . . . sẽ nhảy một chút."
Học dáng vẻ của người lớn, học bộ dạng trong TV, cổ cứng còng, ưỡn lưng, đá làn váy căn bản cũng không quá dài, sinh động mà nhảy.
Đứa bé sáu tuổi nhảy điệu Tăng-gô cùng cô, tóc bóng loáng, dán chặt vào da đầu, áo sơ mi áo vest nho nhỏ, ăn mặc giống như ma nơ canh, cũng giống như một người thanh niên thu nhỏ.
Vốn không quen biết, chẳng qua là bị mấy người lớn ồn ào ghép đôi, cũng không ngượng ngùng chút nào vọt vào sàn nhảy, ánh đèn xẹt qua đỉnh đầu, cô chỉ cảm thấy thú vị, người vây xem chung quanh càng ngày càng nhiều, bọn họ vỗ tay, cô cười tươi như hoa.
Có một người lớn trêu chọc thằng bé trai: "Đối tượng của con có xinh đẹp hay không?"
Người hợp tác của cô lại rất nghiêm túc, biểu tình quá căng thẳng có chút không đáng yêu, ngược lại khi chính cô nghe lời này, lại mừng rỡ cười ngốc nghếch.
Lại không cẩn thận đạp chân đối phương, lập tức nhận được một cái liếc mắt:"Bạn có biết nhảy không! Thật mất mặt!"
Cô cũng không yếu thế, lập tức một cước dậm lên, khi bé trai nhe răng trợn mắt thì cười hời hợt, ai nha, thật xin lỗi!
Mấy người nhà bé trai kia nổi trận lôi đình, mắt thấy hai nhà sắp cải vã, lại là bà lão chủ nhiệm khu nhà nói:"Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, đều là hàng xóm, mấy đứa nhỏ chỉ giận dỗi, người lớn đừng nổi giận. . . . . ."
"Thật ra thì coi như đây cũng là lần đầu tiên em thất tình?"
Cô cười sáng rỡ, sự thẫn thờ lúc trước tan biến hết, chẳng qua khi khóe mắt xẹt qua chiếc nhẫn của anh ta, vẫn cảm thấy cảm xúc rối loạn.
"Lần đầu tiên của em cũng hơi quá nhiều đó."
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng lơ đãng, có một mùi dấm chua quái dị. Cô nghe vậy sửng sốt hồi lâu.
"Đúng vậy a, "Cô không khỏi tự giễu nhìn chằm chằm hộp đêm đã tan hoang," Lần đầu nắm tay, lần đầu ôm, lần đầu hôn đều là những người khác nhau, còn chưa từng nghiêm túc đứng đắn có một mối tình đầu. Thật đáng buồn a, quay đầu lại hồi ức tuy nhiều, nhưng phóng mắt nhìn, tất cả đều là chút việc vụn vặt."
Cô giơ tay gọi xe, ném nam nhân một mình ở lại đó.
Mới vừa vào đại học, trong bữa tiệc đón người mới đến sau khi uống quá nhiều rượu, cô đã hôn sư huynh.
Bọn họ cũng cho cô là một cô gái dễ dãi, bên cạnh luôn có các loại đàn ông quanh quẩn, vậy mà quả thật cho tới bây giờ cũng chưa từng có bạn trai. Nhiệt liệt chủ động, lại giữ mình trong sạch, mâu thuẫn như vậy, bọn họ cũng không thể hiểu nổi....
↑↑Cùng Chuyên Mục
Đến Khi Nào Ta Lại Nắm Tay Nhau
Để Yêu Anh Lần Nữa
Điểm Dừng Yêu Thương
Đi Bên Em Mãi Nhé
Dù Không Là Định Mệnh Anh Vẫn Sẽ Yêu Em
Đồ Ngốc Anh Yêu Em Từ Lâu Lắm Rồi
Đông Rồi Mình Hẹn Hò Đi
Dường Như Ta Đã Yêu
Đừng Khóc Hãy Vui Lên Vợ Nhé
Rồi Nơi Đây Tình Yêu Lại Bắt Đầu
12»
» Bài Viết Ngẫu Nhiên
Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi
Thống Kê Truy Cập
- 0nline : 1
- Hôm nay : 4
- Tổng cộng : 127657
- Tổng timeout : 2.3%
- Copyright By : Đức Thành
- Facebook : Trần Đức Thành
- Thanks To : XTGEM.COM
#mgame321.mobile.in #thuthuat #phanmem #tranducthanh #s60 #xtgem #facebook #youtobe
#mgame321.mobile.in #thuthuat #phanmem #tranducthanh #s60 #xtgem #facebook #youtobe