Snack's 1967
» »
Tìm Kiếm » Tệp Tin (0)

↓↓Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi


Đăng: Trần Đức Thành 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt Xem: 127658
Chia Sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter

Không có ai hiểu, mà cô cũng không cần có người hiểu.
Nếu như tình yêu là một con sông, vô số người mạnh dạn ào ào nhảy vào, nuốt phải một bụng bùn cát bất tỉnh nhân sự, cô lại cẩn thận mò mẫm trên tảng đá, từ từ đi tới bờ bên kia.
Cô vẫn cho mình là thông minh.
Lần đầu nhìn thấy nam nhân trong lòng mình kia, cô đã giả bộ uốn éo đụng phải một chén nước, khiến áo sơ mi của anh ta ướt hơn phân nửa, sau đó liếc nhìn tên đầu sỏ mắt ngọc mày ngài mà nở nụ cười, đứng yên tại chỗ.
Đó là lúc mới quen.
Sau đó lại, vào karaoke ca hát, không ít đồng nghiệp say như chết, cô lại đụng ngã một bình rượu.
Anh ta cười đến ôn hòa:"Em cố ý sao?"
Thật ra thì anh ta đã sớm biết mình cố ý, tất cả trùng hợp, tất cả ăn ý, tất cả dịu dàng uyển chuyển động lòng người, hiểu ý người khác, ngay cả sự giỏi giang cởi mở cũng vậy.
Vô số lần cô tự cho rằng ám hiệu của mình rất xảo diệu, đây là lần đầu tiên em cùng người khác ngồi đu quay đó, thật mà, trước kia không có ngồi qua. . . . . . Đây là lần đầu tiên em nếm thử bánh ngọt, nếm thử một chút, có phải cũng tạm được hay không. . . . . . Đây là lần đầu tiên em nói chuyện này với người khác, anh đừng nói cho người khác biết nha. . . . . .
Hết thảy hết thảy, toàn bộ đều là kinh nghiệm nhiều năm lướt qua tình yêu của cô.
Vậy mà những kinh nghiệm này, lại khiến cho tình yêu trở nên không hề tươi đẹp nữa.
Huống chi anh ta cũng không tin.
Cô quay đầu lại nghĩ về đoạn đường ba mươi năm này, tình yêu của mình, mỗi một lần đầu tiên cũng chỉ là một đoạn ngắn, thuộc về một người qua đường khác nhau, vụn vặt đến nỗi có ghép lại cũng không ra hình dáng gì.
Khóe mắt có chút ẩm ướt, cô cúi đầu tìm khăn giấy, chú ý tới phong thư ở cửa hộp đêm, địa chỉ người gửi, lại là nhà bà nội của mình.
Bà nội qua đời đã nhiều năm, phòng đã bán. Kể từ khi cô lên cấp ba, cũng chưa từng trở lại khu nhà tan hoang cũ kỹ này.
Cô chầm chậm đi tới, trong bóng đêm dày đặc, trên cửa, có một phong thư màu hồng.
"Hiện tại nói cho tôi biết, em đã nhớ lại chủ nhiệm khu nhà từng bị em chọc tức đến hai mắt tối sầm chưa?"
Cô suy nghĩ hồi lâu, vẫn nghĩ không ra.
"Xế chiều mỗi ngày sau khi tôi từ vườn trẻ về nhà chơi một mình ở trên sân thượng, đều có thể nhìn đến chuồn chuồn làm từ giấy trắng từ trên lầu bay xuống, giống như bông tuyết không ngừng xoay tròn, một đóa tiếp một đóa, tôi ngửa đầu nhìn nhờ trời xanh làm nổi bật khiến chúng tựa như những mảnh vụn của đám mây, thật là đẹp mắt.
"Sau đó tôi liền thường chờ bọn chúng lục tục đáp xuống, vóc dáng tôi lùn, không thể thò đầu ra dùng ánh mắt đuổi theo nhìn chúng rơi xuống đất, cho nên mỗi lần đều chú ý chờ mấy giây chuồn chuồn trắng bay qua bệ cửa sổ nhà mình kia.
"Vì mấy giây mỹ lệ, chờ suốt một buổi chiều.
"Sau đó tôi lại nghe bà nội nói, đó là do một cô bé xấp xỉ tuổi tôi trên ngôi nhà số hai lầu bảy ném xuống. Bà nội nói cô bé nhà kia rất thông minh, đặc biệt có thể giả bộ ngoan hiến.
"Nhưng mà sau đó đột nhiên liên tục thật nhiều ngày cũng không thấy được chuồn chuồn giấy nữa, tôi chờ a, bà nội nói, là do chủ nhiệm đặc biệt nghiêm nghị của khu nhà này đến gặp người lớn trên lầu bảy, nói tiểu cô nương ném rác loạn, ô nhiễm đường phố——‘ Đứa nhỏ này có phải rỗi rãnh quá hay không? ’">
Cô đọc đến đây, bên tai chợt vang lên giọng nói sắc bén của bà chủ nhiệm khu nhà, không khỏi mỉm cười.
"Tôi rất khổ sở, bởi vì cũng không thấy được chuồn chuồn giấy nữa.
"Không nghĩ tới hơn một tháng sau, buổi chiều một hôm, khi ánh sáng mặt trởi rực rỡ chiếu trên mặt mình, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, đột nhiên một mảng lớn chuồn chuồn giấy màu trắng như mây mù từ trên trời giáng xuống.
"Tôi không giỏi ăn nói như em, thật không cách nào hình dung cảm giác khi đó, hoàn toàn bị rung động đến ngơ ngẩn. Tôi chỉ cố há to mồm nhìn, hàng trăm hàng ngàn, trắng noãn không tỳ vết, chúng xoay tròn chậm rãi rơi xuống, chằng chịt lấp đầy ánh mặt trời, giống như một trận tuyết long trọng đổ xuống vào thời tiết quang đãng tháng năm.
"Ngay sau đó đáy lòng cũng cảm động.
"Giống như người hàng xóm trên lầu biết tôi mỗi ngày đều khổ cực chờ đợi, cho nên cố ý an bài một cuộc biểu diễn long trọng vì tôi vậy.
"Có thể lúc đó tôi cũng cảm thấy cả địa cầu xoay chuyển chung quanh mình?
"Sau đó tôi liền nghe nói, lúc ấy chủ nhiệm khu nhà đang ngồi ở lầu dưới cùng một đám bà lão nói xấu hàng xóm, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, lập tức bị tức đến bệnh tim phát tác, trực tiếp ngã lăn ra.
"Sau đó tôi liền gặp được em.
"Chủ nhiệm khu nhà ở cách vách nhà tôi, tôi nghe thấy tiếng ồn ào trong hành lang, cha mẹ của em áp tải em tới nói xin lỗi.
"Cách tấm cửa sắt, tôi cảm thấy giọng nói của em đặc biệt dễ nghe, tràn đầy sức sống, tựa như tinh linh nhỏ trong ti vi .
"Em nói bà chủ nhiệm thật xin lỗi, lần trước bà nói với cháu không cho phép ngày ngày ném chuồn chuồn giấy xuống lầu dưới, cho nên cháu quyết định cách một đoạn thời gian sẽ ném một lần, nhưng số lượng sản xuất —— đúng, chính là số lượng em sản xuất ra——không thay đổi, cho nên chỉ có thể ném toàn bộ xuống. Em nói, bà chủ nhiệm, cháu thật sự không có trả thù bà, thật đấy.
"Tôi mở cửa sắt ra một khe nhỏ, len lén nhìn em. Em cũng phát hiện ra tôi, cười đến đặc biệt ngọt ngào, trừng mắt nhìn tôi.
"Lại qua mấy ngày, toàn bộ mọi người đều biết, cô bé phòng hai lầu bảy yêu thích tôi. Cô bé phòng hai lầu bảy đó nói dáng dấp tôi rất ‘ anh tuấn ’.
"Này, tôi là người đầu tiên trong lòng em sao?"

Cô đột nhiên cảm thấy cảm xúc trong tim mãnh liệt bị chặn lại chặt chẽ đến nước chảy cũng không lọt.
Cô đã sớm quên mất thằng bé trai lầu dưới này. Đối phương lại chân chân chính chính chú ý cô nhiều năm, nhớ tất cả những chuyện vụn vặt của cô.
"Bất quá tôi đoán em còn chưa nghĩ ra tôi là ai phải không? Không sao, tôi nói rồi, em chính là người như vậy. Em nói người lý trí mà trưởng thành mới xứng đáng có được tình yêu lâu dài. Có lẽ cuối cùng tình yêu của em cũng không lâu dài, cũng không thành thục, nhưng em lại có được nhiều tình yêu nhất.
"Mỗi một lần đều khám phá một chút mới mẻ của bản thân mình. Mỗi một lần cũng cảm thấy đây mới là tình yêu đầu.
"Bất luận là rung động, tò mò, hay là dày công tính toán, tôi cũng cảm thấy, em là một cô gái tốt.
"Em là người đầu tiên yêu thích tôi, cũng là người đầu tiên trong lòng tôi.
"Bất quá không giống em, tôi là một nam nhân lý trí mà trưởng thành.
"Cho nên tôi vẫn luôn yêu em.”
Cô lã chã rơi lệ. Đôi mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, một con chuồn chuồn bằng giấy trắng noãn xoay tròn chậm rãi bay xuống trước mắt.
Mơ mơ màng màng ngẩng đầu, thấy một cái tay từ phía sau lưng đưa qua để trên đỉnh đầu của mình.
Chiếc nhẫn trên ngón giữa, sáng đến khiến cô rất muốn mỉm cười.
HẾT
↑↑Cùng Chuyên Mục
Đến Khi Nào Ta Lại Nắm Tay Nhau
Để Yêu Anh Lần Nữa
Điểm Dừng Yêu Thương
Đi Bên Em Mãi Nhé
Dù Không Là Định Mệnh Anh Vẫn Sẽ Yêu Em
Đồ Ngốc Anh Yêu Em Từ Lâu Lắm Rồi
Đông Rồi Mình Hẹn Hò Đi
Dường Như Ta Đã Yêu
Đừng Khóc Hãy Vui Lên Vợ Nhé
Rồi Nơi Đây Tình Yêu Lại Bắt Đầu
12»
» Bài Viết Ngẫu Nhiên
Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi
Phải Chăng Tình Yêu Đang Ghé Lại Nơi Đây Phải Chăng Tình Yêu Đang Ghé Lại Nơi Đây
Điểm Dừng Yêu Thương Điểm Dừng Yêu Thương
Thống Kê Truy Cập
- 0nline : 1
- Hôm nay : 5
- Tổng cộng : 127658
- Tổng timeout : 2.4%
- Copyright By : Đức Thành
- Facebook : Trần Đức Thành
- Thanks To : XTGEM.COM
#mgame321.mobile.in #thuthuat #phanmem #tranducthanh #s60 #xtgem #facebook #youtobe
#mgame321.mobile.in #thuthuat #phanmem #tranducthanh #s60 #xtgem #facebook #youtobe